Người đã ra đi còn gieo tiếng oán cho nhau làm chi
Tình đã phôi pha, lời xưa ân ái phai trên đầu môi.
Người đã xa rồi, tình cũng theo người, lời yêu đương sao quá đắng cay, đắng cay.
Người đã chia tay còn gieo tiếng oán cho đau lòng nhau
Tình đã hư hao, mộng xưa tan vỡ, ta không còn nhau
Đời quá phũ phàng, tình cũng lỡ làng, người yêu ơi, sao em nỡ vô tình.
Một ngày, một ngày xưa cũ, em bước qua cầu hững hờ,
Bỏ lại đây căn phòng vắng với trái tim mồ côi.
Mình anh thôi, ôm cô đơn với nỗi đau khờ dại,
Xa em rồi anh như chết trong đêm mộng mơ
Một ngày, một ngày xưa cũ, em đã theo về với người
Bỏ lại đây men rượu đắng nước mắt hoen bờ môi
Từng đêm thâu đi lang thang trên phố ôm niềm đau,
Xa em rồi anh như đã, đã mất luôn linh hồn.
Người đã chia tay còn gieo tiếng oán cho đau lòng nhau
Tình đã hư hao, mộng xưa tan vỡ, ta không còn nhau
Đời quá phũ phàng, tình cũng lỡ làng,
Người yêu ơi sao em nỡ vô tình.