1.
Nhà em có hoa vàng trước ngõ
Tường thật là cao, có giây leo kín rào
Nhà anh cuối con đường ngoại ô
Vách thưa đèn dầu thắp, gió lùa vào từng đêm.
Tuổi em cũng như hoa mới nở
Vạn người thầm mong được đưa đón chân em
Xót xa anh còn trắng tay hoài
Sách đèn nợ chưa dứt, nên lận đận truân chuyên.
Ðôi ta đứa đầu sông cuối sông
Bao nhiêu cách trở mình em thôi
Ðôi khi thấy lòng mình bâng khuâng
Muốn ngỏ lời cùng ai, nghĩ rồi câm nín hoài.
Chiều nao pháo bay đầy trước ngõ
Tạ từ thơ ngây, dáng hoa đi lấy chồng
Ðường quen bỗng bây giờ buồn tênh
Mỗi khi chiều dần xuống, thấy lòng mình ngẩn ngơ.
Ngày xưa tiếc sao mình không ngỏ
Ðể rồi chiều nay mình đâu thấy cô đơn
Ván kia bây giờ đóng thuyền rồi
Có còn chi đâu nữa, thôi đành hẹn trong mờ.
2.
Ngày xưa ai lá ngọc cành vàng
Ngày xưa ai quyền quý cao sang
Em! chính em ngày xưa đó
Ước xây đời lên tột đỉnh nhân gian.
Ngày xưa ai mến nhạc yêu đàn
Ngày xưa ai nghệ sỹ lang thang
Tôi! chính tôi ngày xưa đó
Cũng đeo bòng mơ người đẹp lầu hoang.
Rồi một hôm tôi gặp chàng
Đem tiếng hát cung đàn với niềm yêu lai láng
Nhưng than ôi quá bẽ bàng
Bao tiếng hát cung đàn người chẳn màng còn chê chán
Nhìn đời thấy lắm phũ phàng.
Mượn tiếng hát cung đàn
Với niềm đau dĩ vãng
Nhưng bao giông tố lan tràn
Lên gác tía huy hoàng
Xiu đổ theo nước mắt nàng.
Còn đâu! đâu lá ngọc cành vàng
Còn đâu! đâu quyền quý cao sang
Em! chính em ngày xưa đó
Đến bây giờ phiêu bạt giữa trần gian.
Gặp anh vẫn tiếng nhạc cung đàn
Đời anh vẫn nghệ sỹ lang thang
Em! nhớ xưa rồi em khóc
Tôi thoáng buồn thương giọt lệ đài trang.
Ván kia bây giờ đóng thuyền rồi
Có còn chi đâu nữa, thôi đành hẹn trong mờ.
Em! Em nhớ xưa rồi em khóc
Tôi thoáng buồn thương giọt lệ đài trang.