Bốn mùa như gió Bốn mùa như mây Những dòng sông nối đôi tay Liền với biển khơi Đêm chờ ánh sáng Mưa đòi cơn nắng. Mặt trời lấp lánh trên cao Vừa xa vừa gần Con sông là thuyền Mây xa là buồm Từng giọt sương thu hết mênh mông Những giọt mưa Những nụ hoa Hẹn hò gặp nhau trước sân nhà.Không hẹn mà đến Không chờ mà đi Bốn mùa thay lá Thay hoa thay mãi đời ta Bên trời xanh mãi Những nụ mầm mới Để lại trong cõi thiên thu Hình dáng nụ cười
Tình yêu mật ngọt Mật ngọt trên môi Tình yêu mật đắng Mật đắng trong đời Tình yêu như biển Biển rộng hai vai Biển rộng hai vai.Tình yêu như biển Biển hẹp tay người Biển hẹp tay người lạc lối Em đi về nơi ấy Nơi đâu nơi đâu Sông cạn đá mòn Trăng treo đầu con sóng.Tan theo tan theo Chút tình xa vắng Làm sao ru được tình vơi À ơi nỗi đau này ngườiTình yêu vô tội Để lại cho ai Buồn như giọt máu Lặng lẽ nơi này Trời cao đất rộng Một mình tôi đi Một mình tôi đi Đời như vô tận Một mình tôi về Một mình tôi về...với tôi
Có chút bồi hồi trong phút chia ly Có những mặt người không yêu là vì Có những cuộc đời hết sức ngây ngô Đi trong tình dài có người đã tới Sao trong hồn này tiếng lời hấp hối.Tôi không là người u mê khờ dạiĐã hết thật rồi tiếng nói vui tươ Có tiếng thở dài dưới gió thu đông Có nỗi bùi ngùi bay đi thầm lặng Có những mặt người giữa phố hoang mang. Có chút lệ nhòa trong phút hôn nhau Có những vực bờ chôn theo tình đầu Có vẫy chào về giữa chốn binh đao Đi sao nặng nề kiếp người nhỏ bé Xa xăm ngọn cờ quê nhà vắng gió.Tôi không kẻ thù nên đau từ độ Tóc úa là nhờ những tháng âu lo Có nắng vàng nghèo trên lối đi xCó tối thật đều trong linh hồn nhỏ Có mắt thật chiều dưới trán ngây thơ. Có chén rượu chờ trong quán đêm đêm Có những bạn bè xanh như người bệnh Có tiếng cười và tiếng khóc mênh môngTôi như mọi người mong ngày sẽ tới Nhưng khi về lại thu mình góc tối Trong tôi rụng đầy bao nhiêu nụ cười.Có nói được gì những tiếng bi aiCó tiếng tù và hối thúc trong tim Có đếm từng giờ trong khi nằm bệnh Có nhớ vài lần những má môi xinh.