Không còn ai nhớ nữa, giữa mênh mang cuộc đời
Nói giùm ta hỡi gió, những yêu thương ngày cũ
Không còn ai đến nữa, bây giờ là hư không
Giữ giùm ta bụi đỏ, chút bâng khuâng bạc lòng
Không còn ai nhớ nữa, lũ chim quên đường về
Sương mù che lối cũ, buốt trái tim cuồng điên
Không còn ngày đến nữa, nhật ký của ta ơi
Góp mười năm muộn phiền, rót trên môi tình sầu
Không còn ai nhớ nữa, tóc xoã của ta ơi
Bàn tay nào đã lạ, hay đã nhạt bờ môi
Không còn ai đến nữa, lá biếc mù khơi mưa
Không còn ai đến nữa, giữa muôn trùng hư vô
Không còn ai khóc nữa, giá băng trong hồn người
Đêm trần gian hấp hối, sóng xô trên ngàn lối
Không còn ai đến nữa, giữa lòng người gươm đao
Chúa ngậm ngùi thống hối, trót cưu mang nghiệp đời
(Niết bàn nay khuất dấu, Thích Ca xa đời trần).