Chỉ tôi biết tôi buồn
Mình buồn không biết nói
Nói cùng ai...
Đời trăm đắng nghìn cay
Đời đen trắng đổi thay
Đời đâu biết ai ngờ.
Để năm tháng vô tình
Dòng đời như gió cuốn
Mất còn đâu...
Màu hoa trắng ngày xưa
Vì mưa nắng đổ lên
Để đêm mất hương nồng.
Một người vừa đi qua
Để buồn lại riêng ta
Cho thời gian lịm chết.
Sao người không thương người
Sao tình không thương tình
Sao mình đành phụ nhau.
Trời sao quá cơ cầu
Một lần tim rỉ máu
Mất còn đâu...
Hỏi em có tội chi
Trời gieo lắm sầu bi
Để duyên lỡ xuân thì.
Lời không thốt nên lời
Hẹn hò thêm chi cũng
Thế mà thôi...
Đời con gái tựa hoa
Làm sao tránh khỏi mưa
Để hoa trắng không tàn.