Ngâm thơ :
NAM : Đất khách mùa xuân đầy tuyết trắng
Mai đào chẳng thấy kiếp tha phương
NỮ : Lặng lẽ đón xuân trong giá lạnh
Gọi hồn cô quạnh nhớ xuân xưa
NAM : Lý Bông Dừa
Xuân về, lòng ngổn ngang trăm chiều, mùa xuân đất khách tuyết sương giăng phủ đầy lối đi, thời gian dù qua đã bao mùa, canh cánh bên lòng ngày trở về thăm quê, chiều nay mưa ướt đôi bàn tay, mà sao nghe lạnh thấm tình đơn côi.
NỮ : Vọng cổ
Mùa xuân ơi xin hãy cho tôi một lần được trở về quê cũ, được cùng bên gia đình đoàn viên sum hợp sống lại giây phút đón giao thừa bên nồi bánh chưng thơm ngát và nghe tiếng pháo rền vang hòa quyện tiết giao mùa.
Đâu con én xuân gọi gió đến trêu đùa, nhưng đã bao mùa xuân trôi qua lặng lẽ, ký ức xuân về chỉ còn lại trong mơ, ngày rời xa quê tôi biết sẽ mãi xa, nhặt cánh hoa mai mang theo làm kỷ niệm, nay xuân lại về trong cô quạnh bơ vơ, mười mấy năm dài làm thân viễn xứ.
NAM : Lý năm căn
Người ơi xuân đã về chưa, mà sao thiếu cánh hoa mai, xuân đến như trong hư vô, tình xuân nỡ đâu phai nhạt
NỮ : chiều nay trông cánh cò bay, ngoài xa mưa tuyết còn rơi, nghe thấm bờ môi, xuân thiếu nụ cười.
NAM : Bàn thờ tổ tiên không trà không bánh mức, hương khói đơn sơ làm lễ rước ông bà, lặng lẽ mà nghe buốt lạnh giữa tâm hồn, nếu được một lần xin xuân thôi về nữa, có vui gì xuân đến cô đơn, giọt sầu pha giọt buồn trong nỗi nhớ quê hương, giang tay muốn ôm trọn chút hồn xuân tươi thắm, mùa xuân quê người đâu con én đưa tin, chỉ thấy mịt mù tuyết trắng phủ trời xa.
NỮ : Phi vân điệp khúc
Gió xuân mơn nhẹ lòng ai, ôi thời gian thoáng qua trong đời đâu còn giấc mơ ngày xanh, xuân nhắn gì cho xuân, tiếng mưa thầm thì, nghe nặng hồn đơn, quê hương cách xa trời mây,
NAM : Bao lần tình xuân ngất ngây, tìm phút giây, để qua cơn sầu đau, mong gì tìm xuân đổi trao, mà cớ sao vấn vương tơ lòng, hương xuân nồng ru ai chiều nay, nhớ quê bao ngày, xuân nào đổi thay.
NỮ : Nhớ cố hương quê mình trọn lòng yêu thương, mãi trong đời tôi, chiều mưa tuyết rơi chạnh lòng đơn côi, mùa xuân có hay lệ sầu mi cay, ngày xuân tôi vẫn bơ vơ, trách xuân mang nợ gieo thương chờ cho đời niềm riêng.
NAM : Tiếng pháo xuân năm nào còn đâu giữa đêm giao thừa bên người thân, chúc ly rượu mừng đoàn viên, ông bà vui bách niên. Cháu cháu con xum vầy tiền đầy tay, đón xuân an lành muôn lời chúc,
NỮ : Chúc cho muôn nhà thêm nồng ấm nghĩa tình trước sau, xuân trần thế bao đời xuân đổi trao, xuân đẹp mãi cho đời bao ước ao.
NAM : Vọng cổ
Nhưng kỷ niệm mùa xuân ngày xưa đã không còn nữa, giờ tóc ngã màu sương đời lênh đênh muôn hướng thì nghĩ làm chi cho mùa xuân thêm nặng với ân tình.
Muôn nẽo rủi rong đâu hóa kiếp phận mình.
Chiều đêm ba mươi một mình ta thui thủi, mâm cơm cúng ông bà cỏn nợ một nhành mai, trên bàn thờ chẳng ngũ quả đèn hoa, bánh mức xôi chè nhìn quanh không thấy, bất hiếu con mang xin tổ tiên chứng giám, bởi sống tha phương nên đón tết thiếu ân cần.
NỮ :Lý son sắc
Đã mấy xuân qua rồi, tôi sống trong âm thầm, chờ ngày về quê xưa, trời thôi tàn cơn mưa, xuân ơi hãy mang nỗi buồn làm vơi đi những khi xuân về,
NAM : Ngày mai nắng xuân chan hòa, đẹp hồn quê dẫu bao ngày xa, đường đê đón nhau trở về, cùng nàng xuân với bao lời ca.
NỮ :Cánh én mùa xuân trên trời cao chào đón, mừng người phương xa nay đã quay về, có ai cùng với tôi trút cạn bầu tâm sự, cho vơi chén sầu đã chất chứa trong tim,
NAM : Đêm nằm đếm nhịp thời gian, mùa xuân đất khách đến muộn màng xuân ơi.