Trên cuộc đời ai không lần nằm xuống
Tiếng ô hô một vết sương mờ
Đường danh lợi làm nhơ thêm trần thế
Nẽo thương đau thành tiếng nhạc lời thơ
Xin quán chiếu những trò đùa dâu bể
Nét hoang sơ in dấu luân hồi
Tâm hẹp hòi càng xa lìa chân lý
Còn hơn thua lặn hụp nổi trôi
Lòng thanh thản hiển thần thông du hí
Không sắc không, không khổ luỵ nhân tình
Miền viên đảnh ánh quang minh người sáng
Cõi thiên đồng chẳng thấy bóng điêu linh
Bao đớn đau sẽ trở mình hiển linh
Khắp nhân gian đã trắng phếu sen lòng
Trong miên viễn nụ tâm không thẩm thấu
Chính nơi này đã tỏ ngộ Sắc Không.