Anh đừng buồn vì có vợ là công nhân
Tâm hồn em đã chai dần theo năm tháng
Không dám ước mơ vào những gì ảo mộng
Học người ta tạo mặt nạ cho đời.
Cuộc sống này vất vả lắm không anh?
Ngày tám tiếng vài củ khoai lót dạ
Nhiều lúc tăng ca mệt nhoài đói lã
Bữa cơm chiều không thể nấu cho con.
Chiếc áo công nhân theo năm tháng cũ vai mòn
Công việc hằng ngày cứ lập đi lập lại
Bàn tay em đâu còn mềm mại
Lau cho chồng những giọt mồ hôi.
Đường kim mối chỉ được định sẵn một đôi
Nhờ có người công nhân đổ từng giọt mồ hôi vất vả
Em hiểu thế nên yêu cuộc đời đến lạ
Anh cũng đừng buồn vì có vợ là công nhân.