Nắng Sài Gòn rơi trên màu phượng đỏ. Giữa trường xưa nhớ tuổi học trò mang cuộc tình với những ước mơ. Tình thuở ấy mong manh mà đẹp lắm. Đứng trên sân trong lẻ loi ôn lại chuyện mình. Bao ngọt ngào, bao đậm đà trong cuộc tình vừa buổi đơm hoa.
Nhớ Sài Gòn năm xưa màu phượng đỏ lẩn màu trên sắc áo học trò. Như lại về với những phút giây: mùa hạ ấy hoa rơi đầy mái tóc, bước bên nhau, xây ước mơ, xây mộng chuyện mình. Mong cuộc tình tươi đậm màu trong cuộc đời còn mãi bên nhau.
Ngày tháng ấy đã qua rồi, ngày tháng ấy với em về đâu? Bao nhiêu năm, bao chuyện cuộc đời cũng không đành quên.
Nhớ Sài Gòn năm xưa mùa phương đỏ. Buổi trường tan dưới nắng đợi chờ. Nghe tận lòng có những xót xa, tình chẳng thẳm không như mình mơ ước bởi mai đây em bước xa, xa cuộc tình này. Anh một mình bên cuộc tình không vẹn tròn, đầy những thương đau.