Ngồi một mình nhìn ánh trăng phai tàn
Ngồi một mình nhìn màn đêm dần xa
Nửa vầng trăng ấy em mang bên kia trời
Nửa này sáng soi nhưng không có niềm vui.
Lòng hỏi lòng vì cớ sao yêu người?
Rồi tự cười, vì mình không thể biết
Chỉ là anh nhớ, mới thấy đã yêu người
Lần đầu gặp gỡ anh biết anh yêu người.
[ĐK:]
Ngày tháng ở bên em anh đã vui vui thật nhiều
Ngày tháng anh được sống trong tình yêu
Niềm vui không được lâu, thì hai ta xa rời nhau
Trong tim mỗi đứa mang một nỗi sầu.
Ngày tháng sống không em, anh nhớ em nhớ vô cùng
Thầm ước ta lại sống bên cạnh nhau
Dù em đang bình yên hay lòng em không cần anh
Dù mình không còn nhau anh vẫn yêu như ngày xưa