Phố vẫn còn nhắc tên hai chúng ta
Từ khi đôi trái tim trở nên nhạt nhòa
Từ khi em lạnh lùng quay lưng buông tay anh xót xa.
Phía cuối những ước mơ đã không còn chung đôi
Đâu đó những thói quen quên nhau thật rồi
Niềm tin ơi, bình yên ơi xa rồi.
Mà sao con tim còn đau, mà sao nỗi nhớ vẫn chưa phai màu
Mà sao tiếc nuối vẫn cứ đến vây trong đêm đen riêng anh.
[ĐK:]
Tình đó chưa thể nào hết ray rức qua bao năm tháng
Lời hứa yêu mỗi mình em mãi chôn sâu dĩ vãng
Ta bên nhau hôm qua, giờ buông đôi tay nhau ra
Ai yêu thương sâu hơn người đó xót xa.
Chẳng có ai muốn mình phải ôm nỗi buồn trong đêm trắng
Chẳng có ai muốn mình cứ như kẻ khờ vui cay đắng
Con tim ơi ngoan đi, đừng thổn thức sau khi chia ly
Buồn là khi nước mắt muốn rơi nhưng không thể tràn mi.