Thơ: Minh Nhật
Từ nơi nào, chốn hư không con vào đời này
Mẹ vui mừng, ấp nâng niu, cha đâu chẳng thấy
Con lớn lên cha nào có hay
Chăm chút con mẹ ngập đắng cay
Mơ một ngày cha cầm tay
Rồi khóc thầm với chua ngoa thiên hạ xì xầm
Rồi quen dần hoá trơ thân chai sần gạch đá
Bao vết thương lâu ngày lấp pha
Mong ước con một ngày có cha
Xoa đầu dắt dìu ôm ấp rầy la
Nhưng ước mơ vẫn chỉ là mơ ước
Thân cút côi vẫn một mình chân bước
Lòng tự hỏi lòng có bao giờ gặp không
Định mệnh ơi! có còn cha đâu đó trên đời?
Ai sẽ trả lời? Có phải con mang phận mồ côi?
Vết thương có bao giờ nguôi?
Phước duyên có chăng đổi ngôi
Hay vẫn chỉ là hỏi thôi!
Rồi những chiều ngóng tin xa hy vọng một điều.
Rồi thêm nhiều những vô duyên chưa lần gặp biết
Cha hỡi cha con thầm khấn xin
Muôn phúc ân cội nguồn tổ tiên
Cho con một lần nhìn cha gọi tên