Bão Rừng
Tác giả: Hồng Vân & Trần Quý
Gió lộng rừng cây đồi hoa ngất ngây nhớ xưa ghé về đây
Đã hơn một lần ngắm hoa lưng đồi gặp em đang kết lá
Từ giây phút ấy trời như đã xui khiến anh mến thương em
Gói hai tâm hồn sáng khuya trưa chiều dìu nhau khắp đó đây.
Có cuộc nào vui mà không mất đi giữa khi sắp lìa xa
Bến vui thấy buồn cách ngăn đôi đường làm sao không bối rối
Nhìn em nước mắt chảy quanh trái tim luyến thương phút chia phôi
Nói không nên lời lúc anh đi rồi còn em đứng ngẩn ngơ.
ĐK: Hãy coi tình nước hơn tình yêu khi gần nhau
Giữ yên bờ cõi đang ngửa nghiêng trong loạn ly
Có xa thì mới mong hiểu thêm câu thời gian
Mới mong được biết ai thuỷ chung, ai phụ tình?
Thế rồi chiều nay về thăm chốn xưa giữa non nước trời mây
Thấy hoa rơi nhiều, vắng em anh buồn, rừng xanh lên khói tím
Đường chưa tắt nắng mà em đã xa bốn bên mới tiêu sơ
Núi cao mây trời, đất sâu non rộng tìm đâu cho thấy em.
Hoa Trinh Nữ
Tác giả: Trần Thiện Thanh
Qua một rừng hoang gió núi theo sang giũ bụi đường trên vai.
Hái cây hoa dại lẻ loi bên đường, gọi hoa Trinh Nữ.
Hoa Trinh Nữ không mặn mà bằng nàng Hồng kiêu sa.
Hoa đâu dám khoe màu cùng một nàng Cúc vàng tươi.
Hoa không bán hương thơm như nàng Dạ Lý trong vườn.
Nhưng hoa Trinh Nữ đẹp tựa chuyện tình hai chúng ta.
Xưa thật là xưa, nhớ mấy cho vừa nhớ mẹ kể đêm mưa,
Có ông vua trẻ xuất binh qua rừng dẹp quân xâm lấn.
Khi vua kéo quân về tình cờ gặp một giai nhân.
Vua xao xuyến tâm hồn vời nàng về chốn Hoàng Cung.
Truyền cho khắp nhân gian đem lụa là đến cho nàng.
Trên ngôi cao chín từng Hoàng Hậu đẹp hơn ánh sao.
ĐK: Tôi không phải là vua nên mộng ước thật bình thường.
Như yêu một loài hoa trên vùng đá sỏi buồn phiền.
Loài hoa không hương không sắc màu
nhưng loài hoa biết xếp lá ngây thơ.
Tôi không phải là vua nên nào biết đến xa hoa.
Không ngọc ngà kiệu hoa không nệm gấm không cung son.
Tôi chỉ là người lính phong trần, thấy hoa nhớ người yêu rất xa.
Nâng nhẹ một cây lá xếp trong tay lá ngủ thật mê say.
Ngỡ đôi mi gầy khép đêm trăng đầy cài then cung ái.
Tôi nghe thoáng qua hồn mình vừa thành một Quân Vương.
Quân Vương giữa hoa rừng lòng bàng hoàng nhớ người thương.
Và mong ước mai sau khi tan giặc nước vua về.
Cho giai nhân ngóng đợi chỉ một cành Trinh Nữ thôi.