Tôi đến thăm anh gác nhỏ không người.
Nhìn qua hàng song mắt đỏ thấy ai
Giận anh không nói nên lời
Lặng nghe cơn gió đêm dài
Nghe lòng mình ray rứt từng giây.
Tôi thấy thương căn gác nhỏ muôn vàn.
Vài côn trùng lên tiếng thở tiếng than
Trời cao chim hú kêu đàn
Làm đêm thanh vắng thêm buồn
Cho một người se sắt tâm hồn.
Anh đi viết sử Việt Nam thế kỷ hai mươi
Sông gầy ngăn trở con người
Tuổi hoa nở trên khói lửa khó nguy
Chẳng ai trách kẻ bước đi
Nhưng sao đành chối bỏ phân ly.
Tôi muốn kêu lên thấu tận mây trời
Để cho trần gian thống khổ sẽ vơi
Người tôi yêu đã đi rồi
Niềm thương nỗi nhớ xa vời
Thay bằng tình hai đứa yêu đời.