(Lý Mỹ Trà)
Tiếng con thơ,
khóc trong đêm
lòng đau nhói lòng…
Mình mình ơi!
Đành lòng sao
anh bỏ ra đi.
Câu ước thề,
như đá vàng,
tình trăm năm?
Nỡ lãng quên ngày tháng,
có nhau đầm ấm,
anh dứt tình,
mình xa nhau?
…
Tiếng con thơ,
hỏi ba đâu,
lệ ngân ngấn buồn…
Nhìn dòng sông,
nhìn bầy chim
nơi cuối chân mây.
Sao bóng người,
không thấy về
mịt mù xa?
Tiếng chim non buồn bã,
xác xơ cành lá
Tan tác rồi
Đàn con thơ.
Đếm thu sang,
ngóng tin ba
mà sao chẳng về…
Nhìn đàn con,
lòng buồn hiu
đau lắm anh ơi
Duyên chúng mình,
tuy hết rồi, tội đàn con.
Nén nỗi đau thầm kín
cố khơi nguồn sống
Con chúng mình
ngày mai sau.
Hoài Phong
2/10/2019