(Mạnh Lệ Quân)
Đêm hiu quạnh,
trăng tàn rơi ngoài sông lạnh
Nghe tiếng chim lẻ bạn,
trong lòng em buồn vô hạn
Canh dài trăng tàn, sao lặn,
chập chờn giấc mơ chẳng lành
Ngày mai đây
pháo hồng, rượu nồng.
Em phải đâu
vong phụ nhưng vì mẹ cha
Mai này em rời xa anh,
hỡi anh chớ hờn trách em.
Thôi rồi lỡ làng nợ duyên,
kiếp sau sẽ tìm thấy nhau
Bởi không duyên nợ… chia biệt
Nhìn trăng đã tàn chốn xa
nhói đau trong dạ, rưng lệ
Người ơi cũng đành thế thôi
Tình không trọn
thôi đành xa nhau.
…
Em rưng lệ,
âm thầm xa người trong mộng.
Do bởi câu duyên nợ
không tròn nên đành ly biệt
Em về phương trời hiu quạnh
Nơi này vấn vương bóng hình
Người em yêu
hỡi người chớ buồn.
Anh hỡi anh
xin hẹn kiếp nào xa xăm
Tơ hồng vợ chồng trăm năm
Kết se chỉ hồng dở dang
Bây giờ ta đành xa nhau
Bởi em phải tròn hiếu ân
Để anh trông đợi, vô vọng
Từ nay chẳng còn có nhau
Mắt em rưng lệ, chia biệt
Nhìn anh đứng nhìn bến sông
Buồn vô vọng
Trong giờ chia ly…
Hoài Phong
24/9/2019