Dưới ánh nắng như trong cơn mơ
Gió cứ thoáng bay đi tìm ai đó
Cứ thấy mỗi giây đang trôi qua
Mới biết chính anh đang là cơn gió.
Hạnh phúc đó, vì sao anh quên
Gió mãi loay hoay, chẳng thể nào tìm ra
Đến khi mây chạy đến bên trời xanh
Khiến cơn mưa kia rơi nhẹ vào không gian
Lật mình ra ký ức, hiện ra ký ức
[ĐK:]
Lắng nghe mưa rơi
Vì ký ức có lúc em rất buồn
Ngọn gió như ngày mưa
Là những lúc anh muốn em sẽ cười
Và anh biết cơn mưa là em đó
Là nỗi nhớ, lúc hai ta không còn
Dù không nhớ em trong một tiềm thức
Chợt ngày sáng sẽ trở lại.