Màn đêm xuống đường khuya vắng có tôi và tôi
Không còn ai sớt chia buồn vui
Đi về đâu bước chân lẻ loi
Đường đời muôn lối em giờ đây đã xa ngàn khơi
Câu tình yêu giống như bèo trôi đã hết rồi.
Còn chi nữa một câu hứa sẽ không lìa xa
Nhưng giờ đây chỉ riêng mình ta
Lê bước chân giống như hồn ma
Lạnh lùng băng giá trên bờ môi cất lên lời ca
Mong màn đêm xót xa dần qua ánh dương về.
[ĐK:]
Người ngày xưa đã mất còn đâu
Vì cớ sao cứ mãi u sầu
Vậy thì thôi lãng quên niềm đau
Tôi tìm lại chính bản thân của tôi.
Tập làm quen sống tốt ngày mai
Chẳng có em sớm tối bên cạnh
Từng buồn vui mình có ngày xưa
Thôi bỏ đi hết tôi tìm lại chính tôi.