Ngày đi lấy chồng đời mang chữ hiếu
Đôi vai còn gánh nặng cha mẹ với đàn em
Nước mắt vu quy ngàn vàng đời con gái
Rồi đem đổi lấy mềnh mẹ đan như chỉ treo mềnh.
Em xa chốn quê nghèo về nơi đất khách
Nén đau mỉm cười che giọt lệ thắm tràn mi
Ngang trái đau thương làm dâu bao cay đắng
Lênh đênh côi cút cần người thân xa quá đâu gần.
[ĐK:]
Em đâu trách đời mà do số phận đưa đẩy
Em chỉ vì chữ hiếu mà thôi
Tội tình chi đâu, nào ham câu phú quý
Chỉ mong thay đổi vì mẹ cha mưa nắng cơ hàn.
Em nơi xứ người tấm thân gầy dạn gió
Chỉ lo kiếm tiền để gởi về quê
Ai nghĩ đi xa lấy chồng là giàu có
Làm thân con gái vì mẹ cha đâu tiếc chi đâu.