Chẳng phải em là hồn, của cây
Mang câu hát đem đi đùa vui
Sống trong bao câu chuyện buồn
Tìm đâu đam mê say đắm ơi.
Chẳng phải em là vài, màu nâu
Mang hơi ấm cho anh ngày mưa rơi đầy
Cuối câu chuyện là đêm trắng
Mình em, cô đơn.
Cơn mưa chiều qua chờ ai, cuốn theo em bỏ rơi
Tiếc đôi vai gầy, bên phố đông, một mùa mưa ngâu ngây ngất.
Trôi đi thật nhanh là em, ướt đôi môi lẻ loi
Tiếc thương ân tình, em yêu mưa, và mua mưa ngâu, nằm.