Con không nhớ, lễ vu lan là ngày nào
Nhưng mà con nhớ ngày đất cát làm thân mẹ gầy hao
Bao nhiêu năm, bàn tay mẹ mệt mỏi không kêu ca
Nhưng mà mẹ ơi, tại sao ngày đó mẹ không để con đi theo cha
Để bớt gánh nặng này, bớt lo toan, bớt vất vả
Rằm, trăng tròn, cô đơn, nhớ lại tất cả
Những ngày đi học về trễ, vẫn bài ca la mắng nặng nhẹ
Nhưng mà không, con không trách, mà chỉ nhớ nhung, nên đành hát tặng mẹ
Bao ngày nhớ, bao ngày mơ, nhưng đã về nơi xa ấy
Thôi tặng mẹ bài ca này, mẹ hay la rày rồi “mẹ tha đấy”
Hehe, con vẫn nhớ, ngày mẹ bồng trên tay
Giờ thì đôi mắt buồn, nhìn di ảnh, cho nên cay
Trong giấc mơ, con thấy con được mẹ bồng ẵm
Giờ thì nhan khói tràng ngập, nhưng sao không cảm thấy ấm lòng
Lời la mắng, đêm thức ngủ, tiếng ầu ơ, còn nồng thắm
Sao ra đi? Con không muốn lễ vu lan cài hoa hồng trắng
Ngày 21 tháng 10, nước mắt vẫn rơi dù ráng cười
Đi thật chậm qua những đám người, để thấy mẹ tôi khuôn mặt trắng ngời
1 ngày u ám dù trờ đầy nắng, không quan tâm sáng hay trưa
Vẫn ngồi hút hết điếu này đến điếu khác, dù trời nắng hay mưa
Con biết như vậy, mẹ sẽ buồn thêm
Nhưng con không cam lòng để mẹ mải mải, sống với màn đêm
Vì con muốn đc mẹ ầu ơ, tiếng ru ngày nao còn vang
Hồi tưởng về kí ức đẹp, con thèm 1 nụ cười giòn tan
Kể về mẹ, không biết khi nào mới đủ đây
Ngày buồn tháng nhớ, con xin nằm bên mẹ và ngủ đây :)
Màn đêm bắt buộc, con phải tìm mẹ trong giấc mơ
Mẹ ơi, mẹ mong con là cầu thủ, nhưng con chỉ là thằng rapper
Con chỉ, biết rap, với sầu, lệ thấm, đôi môi
Khi mẹ, đã mất, con muốn, được nằm, trong nôi
Được ngắm mẹ thôi, nâng mẹ nhẹ thôi, mẹ tôi mỏng manh lắm
Còn mẹ nào không, cho tôi mua với, tôi cũng mỏng manh lắm
Con muốn mẹ ôm, mẹ hôn, con muốn nói yêu mẹ, “mẹ yêu ơi,
con xin lỗi !” Con chỉ có thể nói khi mà mẹ đã thấm đất xa trời
Con chỉ có thể, và đang hối hận, trong vài 3 lời
Tôi mong ông trời, ngày đó đừng ai báo tin mẹ tôi qua đời
Tâm hồn rã rời, thật xa vời, khi không thể níu hồn vào xác
Mẹ tôi! Không thể đem so sánh với người nào khác
Vì lời la mắng, đêm thức ngủ, tiếng ầu ơ, còn nồng thắm
Sao ra đi? Con không muốn lễ vu lan cài hoa hồng trắng
Ngày 21 tháng 10, nước mắt vẫn rơi dù ráng cười
Đi thật chậm qua những đám người, để thấy mẹ tôi khuôn mặt trắng ngời
1 ngày u ám dù trờ đầy nắng, không quan tâm sáng hay trưa
Vẫn ngồi hút hết điếu này đến điếu khác, dù trời nắng hay mưa
Con biết như vậy, mẹ sẽ buồn thêm
Nhưng con không cam lòng để mẹ mải mải, sống với màn đêm
Vì con muốn đc mẹ ầu ơ, tiếng ru ngày nao còn vang
Hồi tưởng về kí ức đẹp, con thèm 1 nụ cười giòn tan