1. Một lần vài người nói
Họ trò chuyện cùng anh
Khi bâng quơ một ai
Bỗng nhiên nhắc em
Người thở dài chẳng nói
Chỉ nhìn vào khoảng trống
Mắt anh như chìm sâu
Bao nỗi niềm
Rồi gặp lại chiều nay
Tình cờ mình nào hay
Đôi môi run cười như thấy đâu nỗi vui
Nụ cười còn hiền lắm
Mà nụ cười buồn lắm.
Vì sao?
Vì sao anh không nói
Về ôm tim đau nhói
Về ôm lấy nước mắt đắng chát chôn vào đêm dài
Vì sao anh cố giấu
Rằng anh đau khôn thấu
Mình anh thôi, riêng anh thôi, trong cơn bão giông, một mình.
2. Giờ thì mình hiểu thấu
Giờ mình phải làm sao
Khi đôi tay chìa ra với không tới nhau
Ừ thì cuộc tình ấy
Là cuộc tình chẳng may
Lúc anh đi ngàn ngày không níu lại
Giờ còn gì để nói
Chỉ cười gượng đầu môi
Khi em hay rằng anh muốn ta cách xa
Vì cả ngàn ngày đó
Chịu nhọc nhằn từng có
mình anh.
[ĐK:]
Vì sao anh không nói
Để em đã mất lối
Về ôm lấy nước mắt đắng chát chôn vào đêm dài
Vì sao anh cố giấu
Vì sao anh cố giấu
Rằng anh đau khôn thấu
Mình anh thôi, riêng anh thôi, trong cơn bão giông, một mình.
Why didnt you tell me about
All the things that were hurting you
i could've of helped cause I miss you
Just let me through
but you choose to keep it inside. Oh Why
Vì sao anh không nói
Về ôm tim đau nhói
Về ôm lấy nước mắt đắng chát chôn vào đêm dài
Vì sao anh cố giấu
Rằng anh đau khôn thấu
Mình anh thôi, riêng anh thôi, trong cơn bão giông.
Vì sao anh không nói
Còn yêu sao không nói
Để em cứ cố gắng sống với muôn ngàn kỷ niệm
Vì sao anh không nói
Sợ anh mãi mất lối
Mình anh thôi, riêng anh thôi, trong cơn bão giông.
Một mình!