Hà Nội, một chiều thu, tôi về hong nỗi nhớ
Hà Nội mộng mơ, ươm tiếng đời chiều nghiêng phố nhỏ
Ngây ngất con đường, hoa sữa ướp hương yêu
Một chiều hồ Tây, sóng về khua lên kỷ niệm
Xao xác thu về, nghe lá hát tương tư
Lặng một hồn thơ, ôm tiếng đời nghe đêm trăn trở
Trăng non dại khờ, soi câu hứa ướt cơn mưa
Để mặc người xưa, tìm ai, khô mãi lời yêu đầu
ĐK:
Hà Nội mưa ngâu, ai có về tìm trong nỗi nhớ
Hà Nội hôm nao, ray rứt tình từng con phố nhỏ
Mùa đợi trong mưa, rơi tiếng đời vào thu nức nở
Tình gọi trong thơ, thương nhớ tuổi đi về
Hà Nội, một chiều thu, yêu về say nắng cũ
Hà Nội mộng mơ, nghiêng tháp rùa hồ Gươm nín thở
Nghe tiếng tự tình, bên con sóng lao xao
Lặng nhìn đục trong, cúi mình, nghiêng cây liễu rủ
Ngơ ngác chuông chiều, ai thức giấc mơ yêu
Hà Nội chiều thu, có nắng về vương lên bậc cửa
Phơi câu thơ tình, đêm đã viết giữa cơn mưa
Để lòng người xưa, tìm ai, thương mãi tuổi đi về