Những phút giây ấy thật thiết tha,
Dấu yêu đó tình chúng ta ngọt ngào giữa chốn yên bình (thiên đường).
Giữa lối đi vắng ngồi ngắm sao,
Ước mong mãi tình chúng ta một đời không bao giờ xa.
Lúc bên nhau nồng say mật ngọt vun đắp trái tim ấm nồng,
Ngỡ như suốt đời chỉ ở với sông, không về biển lớn...
Sóng gió đưa người đi về nơi xa lắm lúc ta hờn ghen vu vơ,
Khi ngày không nắng không gió rồi dòng sông lặng lờ lướt trôi.
Cũng vì người lả lơi không chung tình lứa đôi.
Tiếng yêu giờ đã xa xôi rồi.
Giận hơn tôi cho người ra đi...
Bầu trời ngày ấy vẫn sáng muôn vì sao lấp lánh,
Lẻ loi buồn tênh lối vắng chỉ mình anh với bóng đêm dài,
Ngồi nhung nhớ cuộc tình dĩ vãng đã mãi mãi khuất xa tầm tay.
Giờ này người đã mãi mãi đi về nơi chốn đấy
Mang trọn niềm vui với một người tôi thân.
Tuy nay lòng đau thật đau nhưng đành nhường bước ôm sầu riêng tôi...