Chờ gió lên phiêu bồng, má em thêm hồng.
Phút giây thêm nồng, chợt khắc ghi trong lòng.
Thành phố lấp lánh đến thế vậy mà vẫn có nhau.
Nhận thấy ấm áp cũng dễ chẳng hề mà khó đâu.
Vì nắng có chói đến mấy chẳng bằng màu mắt em.
Màu hoa thiên lí ôi mơ màng
Thượng đế nói dối có lúc dận hờn thì vỡ tan, mình sẽ phấn đấu đến hết cuộc đời này lỡ làng.
Cùng ngắm ánh sáng phía trước dù vạn *** bước chân để anh sương gió trên vai gầy.
Nếu một ngày em nói bên anh, cả bầu trời như hóa trong lành.
Vẽ tình mình bằng cả xuân xanh để chấp cánh bay.
Lấy hàng ngàn tinh tú trên cao, xếp thành dòng mãi mãi bên nhau.
Chẳng việc gì quá khó đâu
Cho dù mai bể dâu chẳng ngại đâu anh và em vẫn nắm tay.
Em đừng lo vì cuộc đời đã có anh, chăm sóc em đêm từng đêm.
Luôn chở che em vì em
Vì thương vì yêu nên yếu mềm.
Giọt lệ làm nhòe hàng mi rơi, xin hỡi ơi em đừng đi.
Anh chẳng mong ta biệt li.
Nghẹn ngào mình còn điều gì?
Đưa về nhà, rồi nói với người ta, anh có em như thế nên anh sung sướng nhất đời nà.
Cài đóa hoa lên tóc nhìn em rạng rỡ mỉm cười và niềm hạnh phúc thì thật nhỏ bé nhưng là ao ước của người già.
Đưa đôi bàn tay cùng anh vượt qua đại dương biển sâu, biển xanh, trùng khơi
Dẫu có núi cao, cũng chẳng làm sao, vì đi cùng nhau, cũng chẳng ngại đâu
Còn yêu thương là điều may mắn, mình tìm được nhau ngày đầu phượng nở
Nụ cười của em làm lòng say nắng, cả bầu trời mơ dù còn tay trắng ná naaaaaaaaaaa
Tìm vụn vỡ nơi hoàng hôn ấy, bờ vai ấy sao thật nhỏ bé.
Ngày em đến mưa phùn giăng lối, để anh khóc bên kia đồi.
Đừng như thế anh buồn lắm đấy, giờ ngoan nhé yên định vị trí.
Để anh xếp cho cả hành lí này, dọn qua ở không á thì
Em đừng lo vì cuộc đời đã có anh, chăm sóc em đêm từng đêm.
Luôn chở che em vì em
Vì thương vì yêu nên yếu mềm.
Giọt lệ làm nhòe hàng mi rơi, xin hỡi ơi em đừng đi.
Anh chẳng mong ta biệt li
Nghẹn ngào mình còn điều gì?