Khi phố nhỏ êm đềm, chìm dần trong đêm
Lạnh bước chân đơn bóng đường trần
Mà lòng tái tê, xa vắng vọng về
Men đắng nào, cho vơi những thương đau.
Em đã bỏ ta rồi, từ ngày em đi
Thành phố xưa như quên mất nụ cười
Từ ngày em đi, mây gió gọi về
Những đêm trường, như tang tóc điều hiu.
[ĐK:]
Em còn, nhớ những ngày xưa ngày xưa đó em
Ta dìu trên đường về mình cầm tay nhau
Trời khuya, gió mưa trăng tàn trên lối nhỏ
Mình vui suốt đêm thâu.
Nay dáng nhỏ xa rồi, chỉ còn ta thôi
Về với ta, trên suốt nẻo trần
Mà đường trần ai hay, cay đắng đoạ đày
Kỷ niệm này, đã xa vút tầm tay.
Đường thương đau đày ải nhân gian
Ai chưa qua chưa phải là người
Trong thói đời, cười ra nước mắt
Xưa trắng tay gọi tên bằng hữu
Giờ giàu sang quên kẻ thâm giao
Còn gian dối cho nhau.
Người yêu ta giờ cũng xa ta
Nên chung thân ta giận cuộc đời
Đôi mắt nào từng đêm buốt giá
Bên chiếu chăn tình xa nhịp thở
Tình đổi thay khi rũ cơn say
Để chua xót trên lối về.
Rượu trần ai gội niềm cay đắng
Những suy tư in đậm đường trần
Mình còn ai đâu để vui
Khi trót xa vũng lầy nhân thế
Cỏ ưu tư muộn phiền nên xám môi.
Bạn quên ta tình cũng quên ta
Nên trắng đêm thôi thủi một mình
Soi bóng đời bằng gương vỡ nát
Nghe xót xa ngời lên tròng mắt
Đoạn buồn xa ta đã đi qua
Ngày vui tới, ta vẫn chờ.