\Trời đông ...bóng mẹ hắc hiu xứ người.
Nặng mang nỗi niềm riêng ,
lỡ làng mối duyên bang đầu.
Từng đêm trời đông lạnh giá
le từng bước chân...
Tìm kiếm người xưa,
đã trao mối duyên ngàn năm.
Cha đã quên thêchơf mong trông ngóng...
Mang giọt máu hồng
lỡ làng đi tìm người...xưa...
Vọng cổ câu 1:
Mẹ đã đi tìm cha trên khắp nẽo đường Đất nước...
Cha ở nơi đâu đẻ mẹ ngày nhớ...
đêm thương lặng lội tìm cha gối mõi chân...mòn.
Cuộc đời mẹ có chi vui
khi giấc mọng không tròn.
Một mình mẹ xa xôi tìm cha vạn ***,
còn cha ở nơi nào cha có biết có hay.
Mẹ mang trong mình giọt máu oan thai,
biết nương tựa vào ai giữa kinh thanh vạn lý.
Chỉ cầu mong sao được gặp lại người tình,
ôi thân gái *** trường giữa trời đông lạnh giá...
Phi vân điệp khúc:
Tuyết rơi rơi đầy...thành đô.
để mẹ yêu đón đau lâm bồn,
xứ người giữa trời tuyết rơi.
Cha ơi...có biết hay chăng,
mẹ phải một mình quằn nặng đớn đau
sinh con ra ...giữa trời giá băng.
Ai ngờ mọt hôm bão giông,
lạnh giá băng cướp mẹ ra đi.
Lệ sầu từng giọt tuông rơi,
mẹ khóc thương xót xa cho con khờ.
Giữa trời tuyết rơi lạnh băng,
khoát áo cho con khờ rồi mẹ quy tiên.
Vọng cổ câu 2:
Thôi kể từ đây con đã mất mẹ,
sống kiếp mồ côi lây lất xứ người.
Mẹ đã hy sinh cho con chiếc áo lông choàng.
Còn mẹ một mình chịu đựng cơn lạnh giá,
ôm con vào lòng che chỡ gió sương.
Đôi bờ vai của mẹ tuyết rơi đày trắng xóa,
cái lạnh não nùng đã khiến mẹ quy tiên .
Ôi long của mẹ hiền thiên liên vô bờ bến,
con phải làm gì để đền đáp thâm ân.
Nhạc ly hận :
Lạnh lùng ...Mộ bia cỏ xanh tràn lang,
Mẹ ơi...con đắp lên trên nấm mồ.
Áo lông ngày nào...Mẹ choàng cho con,
Để con sưởi ấm.
Còn mẹ lạnh giá với tuyết rơi mùa đông đẻ con được ấm lòng.
Rồi mẹ quy tiên thác theo trời đông.
Ở nơi cửu tuyền ,mẹ còn lạnh không.
chắc nhiều buốt giá
như ngày xưa ở tren trần gian
mẹ chịu lạnh một mình...rồi mẹ quy tiên...
để con...mồ...côi...
Vọng cổ câu 5:
Mẹ ơi con biết mẹ ở chốn cửu tuyền
vẫn còn đơn lạnh lắm.
Con đến đây xin đắp lên mồ của mẹ
bằng chiếc ào ngày xưa mà mẹ đã đắp cho con...khờ.
Mẹ đã dành cho con một tình thương không bến không bờ.
Lòng của mẹ hiền bao la cao thượng quá,
chín tháng mười ngày mẹ đã mang nặng đẻ đau.
Con phải làm sao để đền đáp công ơn,
mẹ đã cho con cả cuộc đời của mẹ.
Công sinh dưỡng con chưa một lần đáp tạ,
mẹ của con ơi sao vội sớm qua đời.
Lý chiều chiều:
Ngày ngày...con đắp lên mộ bia.
Bao tình thương thuở xưa mẹ dành cho con trẻ.
Hiếu ân,con chưa đáp đền.
Ôi đớn đau vô cùng
nơi cửu tuyền mẹ hiền lạnh băng
để con đắp thêm chăn mền.
Vọng cổ câu 6:
Mẹ ơi con trẻ đến đây và quỳ bên mộ mẹ,
gửi tất cả niềm yêu thương ấm áp đến mẹ hiền.
Mẹ hiền giờ đã quy tiên,nhưng hình bóng mẹ
vẫn sống hoài trong con.
Đời con bạc phước không cha,
nay mẹ qua đời ơi giá lạnh tuyết đông. ./.