Kỷ niệm ngày xưa nơi đôi mình hẹn hò.
Những buổi tan trường mình dắt dìu nhau đi.
Ngại ngùng bên nhau chân bước mãi ngập ngừng,
Nên không *** trao lời đành giấu kín tâm tư.
Rồi thời gian qua mỗi đứa một phương trời.
Em bước theo người mình anh đứng trông mong.
Đường tình chia đôi duyên số thôi lỡ làng.
Anh biết anh cơ hàn nên chấp nhận người bước sang.
Ôi tình yêu sao lắm nỗi phủ phàng.
Khi người ta luôn tham phú phụ bần,
Vì anh nghèo nên đâu *** trèo cao.
Chẳng ước ao khi tình đời dang dở,
Cho đôi mình cách trở mối quyên tơ.
Em giờ đây bên mái ấm gia đình,
Trong giàu sang trong nhung gấm lụa là.
Còn anh thì ôm nỗi đắng niềm đau.
Đời bể dâu cũng tại vì nghèo,
Yêu mà không *** ngỏ nên thôi đành chấp nhận xa nhau.
Đường tình đôi ta khi không còn chung mộng,
Anh chúc cho người niềm hạnh phúc mai sau.
Kỷ niệm còn đâu thôi cố quên tình đầu,
Chôn giấu bao u sầu bao cay đắng thuở ban đầu.