Lúc bóng tối bủa vây quanh em chẳng một bóng hình
Nước mắt thấm ướt mi cho em lấy gương soi mình
Những ước muốn quá lớn có khi chưa cho phút giây yên bình
Nhưng con tim yêu thương trong em luôn mơ như hoa được tái sinh.
1. Ai cũng biết là em từ quê mà lớn lên
Nơi vách đất nhà trannh đường đi chẳng có tên
Từ bé em đã không ưa mấy con bạn ngồi kế bên
Lời cô giáo thì nó cứ quên, nếu mà lấy chồng giàu thì mới thấy hên
Lời cô giáo thì nó cứ quên, nếu mà lấy chồng giàu thì mới phất lên
2. Rồi em cũng xa vòng tay mẹ cha Bàn chân thô ráp bước trên nền thành phố nguy nga
Nhiều anh xuýt xoa, “em đẹp lắm nha”
Tin anh đi rồi em sẽ không còn phải vất vả
Được cái trời cho, lời người ta cứ vào ra
Thì em biết một điều là em sẽ không bao giờ phải sa ngã
Em là bông hoa (mà) lại ngoan nên sẽ có quà
Bề trên nói sẽ gửi cho em một người có tên là Bạch Mã
3. Ngày em lên xe hoa cứ thấy đời mình sao chẳng dễ
Cũng cô dâu chú rể nhưng bình bông cứ như sắp bể
Thanh xuân 10 năm, chàng luôn kề bên chẳng kể
Nếu mà buông tay vì không hợp, em biết là em chẳng thể
Nếu mà buông tay vì không hợp, em biết là em chẳng thể
Và cuộc sống cứ trôi đi
Ai cũng nói là đời em được báo hỷ
Nhà em sống biệt thự hoa mỹ
Còn trong tay em trước sau toàn là tiền tỷ
Anh đại gia như soái ca mẫu mực người ta thường ví
Chỉ là đứa con trai mà em phải làm mẹ yêu bất đặc dĩ
Rồi một ngày vòng tay em cạn kiệt hết xuân thì
Bạch mã phi theo một đứa mà người ta thường hay gọi là con đ*
4. Đời quật em bầm dập như vậy sao em vẫn thấy mình gặp may
Đâu có hề lung lay trước mấy thằng real man mọc lên nhứ đám cây
nghĩ nói vài câu hay là em sẽ chạy theo mà chap tay
Cuộc đời công bằng lắm nên nếu có nợ em thì trả đây
Và sau cùng thì em vẫn thấy mình còn rất xinh
Đêm tàn ngày lên à thì ra mình vẫn còn bình minh
Mặc kệ người ta nói gì từ giờ em sẽ làm thinh
Muốn quật em mà tính sai thì ngồi coi em được tái sinh