Lá thu vàng rơi trên phố
Bước chân người đi trên lá
Lá theo em nắng qua thềm, ngập ngừng như giấc mơ
Thoáng êm đềm như sương gió
Thoáng âm thầm như mong nhớ.
Nhớ mênh mang những trưa vàng và bàn tay đón đưa
Đã xa vời một dòng sông nước trôi
Đã xa vời nụ cười trong lá rơi
Lá rơi đầy dấu chân này
Tiếng chuông chiều nghẹn ngào trong tiếng mưa
Bước chân về chợt dừng bên lối xưa
Đoá hoa tàn từng lời yêu xót xa.
Và chiều qua, qua mãi
Biết ta bao giờ cho thôi gió
Biết bao giờ cho thôi nhớ
Lá xôn xao nắng qua chiều
Và chiều qua cứ qua.