Trở về xứ nghệ, trở về chốn xưa
Nghe lời gió thổi, đếm từng hạt mưa
Muối vẫn mặn, gừng vẫn cay
Câu ca mẹ bao đời hằng ru.
Tắm nước sông quê nghe câu ví dặm
Chốn quê nhà cảnh cũ còn đây
Xứ nghệ ơi, sông lam ơi
Một thời để thương một thời lưu luyến
Nhớ tuổi ấu thơ vui sướng nghịch đùa
Mẹ cha rượt đuổi, làng xóm dỗi
Dại mới thành khôn được bây giờ.
Nhớ về tuổi học trò
Chum sành trưa gáo dừa ta vục nước
Nay bâng khuâng dạo bước
Xứ nghệ ơi về lại tuổi thơ.
Thiếp giấc ngủ trưa, tiếng võng đưa
Mặt đời muôn nẻo xa muôn nẻo
Ví dặm tiếng quê, lịm câu hò
Quê mình thương, sông lam ơi
Hạt phù sa nuôi mình khôn lớn
Dẫu đi muôn phương suốt dặm trường
Bể dâu cuộc đời bao thay đổi
Nặng nghĩa tình quê nhớ bồi hồi.
Đất mẹ ơi, quê hương ơi
Nỗi lòng vẹn nguyên trọn tình thương nhớ
Khói tỏa ngát quê tiếng sáo mượt mà
Mẹ ngồi dệt vải ta vá áo
Giọt ánh trăng khuya đọng hiên nhà.
Khuất xa nẻo dặm trường
Quê nhà ơi ngóng về ta mộng ước
Trên đường xưa dạo bước
Ngắm lại quê tìm lại tuổi thơ.
Ki ức ngày xưa đang vọng về
Bạn bè đâu cả, ngày mưa nắng
Trốn nghịch giếng quê mẹ cha tìm
Quê mình thương sông lam ơi
Lòng người đi xa giờ muôn xứ
Vẫn nhớ sông xưa bến gọi đò
Dẫu cho cuộc đời bao thay đổi
Cuối bể đầu non nhớ bùi ngùi
Xứ nghệ ơi, xứ nghệ ơi
Về lại tuổi thơ.