Một dòng sông xanh uốn quanh giọng hò
Lặng lờ trôi giữa nhạc và thơ
Bồng bềnh trong tiếng chuông Thiên Mụ
Một tiếng đàn buông giữa kinh thành xưa.
Câu thơ Vỹ Dạ mờ khói sương khi chiều lên
Níu cả vầng trăng trôi vào lòng dòng Hương
Đò ai, đò ai xuôi Đập Đá, đò ai ngược phía Kim Long
Phù Vân lâu đứng đợi, tình nước non còn đây.
Còn đây trong lời hát, còn trong tiếng tơ vương
Trong câu thơ mênh mang, bến Ngự chiều xôn xan
Nỗi niềm của Huế, cháy lòng người đi xa.