1. Việt Nam quê hương dấu yêu ngàn đời
Việt Nam hai tiếng réo vang hồn tôi
Từ khi vừa mới chào đời
Mẹ ru từng tiếng ru hời
Lời ru nước non đầy vơi.
2. Từ khi ra đi lưu lạc xứ người
Lòng mang theo nỗi nhớ thương nào nguôi
Nhiều đêm lặng ngắm sao trời
Thầm mơ về chốn xa vời
Tình quê lắng trong u hoài.
[ĐK:]
Quê hương ngày xưa ấy ấm êm
Tiếng sông nước ru thần tiên
Quê hương giờ đã xa rồi
Những đêm lắng nghe hồn tôi
Cuốn theo đời nổi trôi
Như giấc mơ mà thôi.
3. Ngậm ngùi nhìn theo cánh chim cuối trời
Về đâu chim hỡi có đem tình tôi
Về nơi đồng lúa xanh ngời
Là nơi lòng vấn vương hoài
Việt Nam nhớ thương muôn đời.