Nếu biết khi yêu là trăm ngàn nỗi sầu
Có lẽ khi xưa đừng nên tìm đến bên nhau
Nếu biết yêu thương chỉ như là gió mây
Em sẽ chẳng nhớ nhung hao gầy.
Từng ngày cô đơn bờ môi gọi khẽ tên anh
Thầm hỏi con tim vì sao tình quá mong manh
Lạnh lùng đôi vai hồn như lạc giữa cơn mê
Đường về hôm qua mình em bỗng thấy não nề.
[ĐK:]
Chợt thấy nỗi buồn vương trên hàng mi héo hắt
Chợt thấy kỉ niệm trôi theo tình yêu đánh mất
Vội thức giấc để lau khô từng giọt nước mắt
Thì mới biết ta xa nhau không là mơ.
Chẳng muốn nhớ đến bao ân tình trong dĩ vãng
Chẳng muốn nhớ đến chi cho lòng thêm nát tan
Chỉ muốn lấp chôn nhưng sao lại càng in sâu
Một lần yêu phải chăng đến trăm lần đau.