Nhớ Sài Gòn một chiều mưa bất chợt, Mái hiên nào anh đã đứng cùng em, Cơn mưa ngắn đủ cho mình *** biết, Xuôi dòng đời như những sợi tơ vương.
Vườn Tao Đàn những hàng cây bóng mát, Anh chờ em vào những buổi tan trường, Lá vờn bay trong những chiều kỹ niệm, Và cho nhau một nổi nhớ êm đềm.
Cầu chữ Y qua con đường Chợ Cũ, Một đêm mà mình đã nắm tay nhau, Trăng mười sáu phía bên sông rọi lại, ánh trăng khuya lấp lánh nụ hôn đầu.
Chợ Bến Thành một mình anh đứng đợi, Chuyến tàu đêm em trở lại sân ga, Tầu đến trể trong sương mưa buổi tối, Mừng ôm nhau trong nước mắt nhạt nhòa.
Chợ Thị Nghè ngày chia tay lặng lẽ. Em trở về le lói ánh đèn khuya, Đêm chôn dấu nổi buồn anh ở lại, Bánh xe lăn qua vũng nhớ đầm đìa.
Nhớ Sài Gòn một nửa đời ở đó, Bao yêu thương xin giữ lại riêng mình, Từng góc nhỏ; từng con đường năm cũ, Vẫn từng ngày theo gót kẻ lang thang.