quen dần với cảm giác cô đơn.
Đã bao đêm lại căn phòng nơi chỉ có riêng em.
Dường như những dấu vết tình sầu đã mờ theo năm tháng.
Cảm giác như chai lì mất.
Không còn những cay đắng muộn phiền.
Bước chân đi về nơi dòng người cứ thế ngang qua.
Chợt lạc lõng giữa con phố như vô hình mà bước tiếp.
Dường như em đã quên hết cảm giác khi yêu.
ĐK:
Cần lắm chiếc hôn nồng hơi ấm.
Cần lắm những khi mình bên nhau.
Cần lắm những câu hỏi thăm chia xớt vui buồn.
Mà sao ta cố gắng xoá hết những gì đã có.
Mà sao ta càng cố quên càng nhớ.
Hạnh phúc ấy sao mỏng manh quá?
Rời nhau với hai từ chia tay.
Tưởng sẽ cố quên được anh, tưởng rằng như thế sẽ tốt hơn.
Từng ngày cứ cố gắng vờ mình đang vui.
Thế nhưng sẽ không thể giấu được cảm giác.
Không thể cố quên.