Nhạt nhòa màn đêm vắng, nghe khúc ca thiết tha ngày xưa
Giữa khung trời mênh mông, từng cơn gió hắt hiu
Nhuộm đầy niềm thương nhớ trong trái tim xót xa hao gầy
Những kỉ niệm ấy vẫn ở đây
Hồng trần đầy gian dối, câu nói kia cũng như vậy thôi
Hứa "muôn đời muôn kiếp nguyện bên nhau chẳng đổi thay"
Để rồi ngày hôm nay, người phủi tay bỏ đi chân tình
Thấy bóng hình ấy dần khuất xa
Ngày tháng trôi qua thật lâu, nơi trái tim còn đau
Ôm đắng cay riêng mình, ai thấu
Những kỷ niệm lúc xưa hóa ra niềm bi sầu chất cao
Níu tay áo không thành
Người nhẫn tâm bước đi cho đành
Ánh dương cũng phai nhòa thật nhanh
Một kiếp nhân sinh nặng mang lấy câu tình si
Sao cố tâm không rời bi ái
Dẫu biết rằng đã sai cớ sao lòng ta lại vấn vương
Thế nhân vốn vô thường
Tình ấy hai hướng không chung đường
Chốn hoang lạnh chôn vùi nhớ thương
Chốn hoang lạnh chôn vùi... nhớ... thương