Khi nỗi đau bỗng nhiên dừng lại, mà lòng cứ trôi dạt mãi
Ôm giấc mơ vốn không tồn tại, mỉm cười khóe mi cay cay.
Ai đã đi qua những tháng ngày, trải đầy bão giông và nắng
Mà không nát tan trái tim một lần, hằn lại những vết thương trần.
Có đôi khi ngỡ gần lại xa, vương niềm đau khác lạ
Cố bước qua để rồi vấp ngã, tim ơi sao buồn thế!
Mất bao lâu để lòng nhận ra, yêu là sai đấy mà
Giá như ta đã từng nghe theo lý trí.
Khi nỗi đau bỗng nhiên dừng lại, mà lòng cứ trôi dạt mãi
Ôm giấc mơ vốn không tồn tại, mỉm cười nước mắt lăn dài.