Buổi tiển đưa nhau, nghe buốt đau tim này. Ôi mắt hoen lệ nhòa, mà hình nàng vẫn không phai, bấy lâu gối chăn mặn nồng, mà giờ đành phụng loan lìa đôi.
San hà đang hồi ngập tràn nguy biến, thiếp xin cống hồ, là để cứu lấy non sông, chớ nên luyến lưu thêm buồn, tình ta đành cách ngăn từ đây, khanh ơi chớ nói chia lìa, làm cho lòng trẫm như vò tơ.
Giờ đây đôi ngã chia ly, nhớ nhau trong mộng mà thôi, biên thùy mịt mờ xa xăm, bước gian truân chỉ mình khanh thôi