Cả triệu bài thơ hóa thành vô nghĩa
Trước điện thư Mẹ vĩnh viễn lìa đời
Hồn như đá kim cương tan thành lệ
Mẹ đi rồi tang trắng cả biển khơi
Trời đêm nay không vì sao lấp lánh
Chuyện thần tiên cất dấu mãi trong lòng
Thuở ấu thơ Mẹ ru bằng sữa ngọt
Lời ca dao êm ả giấc trưa nồng
Mẹ dạy con hãy sống đời đạo hạnh
Đừng trao người quà tặng xót xa đau
Đời phù du sớm chiều nương cõi tạm
Nghĩa gì đâu mãi thù hận dài lâu
Mẹ trầm mặc như sông Thu hiền triết
Con chạy theo hư ảo bạc mái đầu
Phố già nua ngàn năm hoài đứng đợi
Chuyện đất trời chuyện khói lửa biển dâu
Thôi hết rồi kỳ quan tuyệt vời nhất
Nơi viễn phương màu trắng cũng hoang sơ
Thành phố buồn từ khi xa vắng Mẹ
Trong lòng con hiu hắt cả trời mơ