Lỡ làng rồi em thôi em theo tình mới anh chúc em vui trọn đời.
Tình mình thế thôi tay trắng anh ngậm ngùi nhìn em bước bên ai.
Mẹ của em vui được chàng rể phú quý tưng bừng với người ta.
Cha em nhìn em tự hào vì con gái của cha có chồng giàu.
Trách gì được đây thân anh bọt bèo quá
Nên mới ra nông nỗi này.
Lời hẹn gió mây em nói cho vui vậy mà anh thấy chua cay.
Hẹn thề năm nay bọn mình làm đám cưới em là dâu nhà anh.
Yêu nhau nhiều năm đợi chờ ngày hạnh phúc,
Ta về chung một nhà.
Duyên cạn rồi sao hay do anh bọt bèo?
Nên giờ đây hai đứa đành mất nhau.
Yêu thương ngày sau trong anh không mờ đâu.
Tình yêu đó anh mãi mãi in sâu.
Em về cùng ai chúc cho em ngày mai,
Duyên tình say không nếm phải đắng cay.
Anh không giận đâu, do em luôn thờ câu,
Là con gái chữ hiếu phải làm đầu.
Lén nhìn người đi xong anh trở về với căn gác cô đơn mỗi ngày.
Buồn phận trắng tay ôm mối ưu tư này làm sao dám yêu ai.
Một mình nơi đây chuyện buồn vẫn cứ đấy như là đứa bạn thân
Em nay đã quên sao anh còn lưu luyến,
Ván đã đóng thuyền sao anh chưa thể quên.