Đừng buồn em hỡi chớ nên mong chờ
Tại do duyên số biết sao bây rồi
Bởi vì người quá thờ ơ
Bởi vì tôi quá mộng mơ
Nên giờ riêng mang sầu nhớ
Kỷ niệm xin giữ mãi trong tim mình
Nào ai đâu muốn dứt câu ân tình
Chỉ vì ngày đó vội tin
Để giờ đau đớn lặng thinh
Nhìn người bước đi vô tình
Em cứ quên đi thôi trách thêm chi
anh xin em chôn vùi quá khứ
Xem như ta tình không có gì
Anh nỡ đang tâm quay bước ra đi
Cho mi em lệ úa xuân thì
Cho hai ta đôi đường biệt ly
Đừng buồn em hỡi số duyên do trời
Nhìn em đau xót nói không nên lời
Phụ tình tội lắm người ơi
Một mình em mắt lệ rơi
Để lại nỗi đau muôn đời