[Ver 1:]
Hôm nay thành phố vẫn còn chưa ngủ, vì bận đón những giọt mưa thu
Anh có gửi em vài lời tâm sự nhưng bưu điện nói không nhận đưa thư
Cũng đã lâu ta không trò chuyện, chẳng biết giờ em có ổn hơn
Sau ngần ấy thời gian không gặp, ai đó có làm tim em tổn thương ?
Anh thì vẫn giữ thói *** cũ, viết nhạc về thành phố của em
Đôi khi cũng chẳng biết điều gì đã làm anh bật khóc lúc nửa đêm
Tay vặn nhỏ thanh âm điện thoại, nghe nỗi buồn đâu đó trên mi
Vì Đà Lạt đã mang em đến và chính Đà Lạt đã lấy em đi
“Tay vặn nhỏ thanh âm điện thoại, nghe nỗi buồn đâu đó trên mi
Vì Đà Lạt đã mang em đến và chính Đà Lạt đã lấy em đi...”
Chúng ta có quá nhiều câu hỏi, nhưng không ai tìm câu trả lời
Vì tình yêu có thể thay đổi nên em không thể bên anh cả đời
Vì Sài Gòn đã quá mệt mỏi, không ngọt ngào bằng chốn ngàn hoa
Vì tình yêu luôn là địa ngục nhưng anh vẫn ghé một vài lần qua
Là vì anh... đã yêu em nhiều hơn những ngày trước
Vì ta luôn nghĩ về nửa kia mà đâu biết rằng con tim trầy xước
Vì đã có vài lần anh thử đặt nỗi buồn lên một chuyến bay
Để quên đi những ngày tháng đó ta đứng vẫy chào giữa vòng xuyến xoay
Vì ai rồi cũng sẽ cô đơn, không đành quên cũng chẳng đành nhớ
Vì có lẽ anh lỡ say em mà đem trái tim yêu một thành phố
Thôi tặng em thanh âm cuối cùng, tệp đính kèm gửi tới Tây Nguyên
Vì tình yêu là thứ cảm xúc hết người này có người khác thay phiên
[Melody:]
Sương mai vương trên vai em run run vai gầy... đọng trên mi một chút thoáng buồn
Giờ tan vỡ vào trong nhớ thương. Hoa nghiêng góc phố chờ ai...
Chờ đến bao giờ ? Thì thôi đành ôm một mình những giấc mơ...
[Ver 2 :]
Có mệt mỏi bất chợt ghé qua, anh chỉ muốn đôi ta níu chặt
Rồi tựa vào vai anh khẽ nói : “ em chẳng thể sống nếu như thiếu Đạt “
Ngày anh về lại nơi thị trấn, từng giọt sầu ướt đẫm đôi mi
Sợ ngày mai em sẽ bật khóc vì những mong nhớ chả thể vơi đi
Đôi khi mỗi sáng thức giấc ngắm nhìn ảnh em qua chiếc điện thoại
Anh không thích nói chuyện trăm năm vì còn đang muốn tha thiết hiện tại
Anh chỉ ước một lần được lớn dù chỉ lớn trong lòng mình thôi
Để không phải hứa hẹn gì nữa cứ thả mối tình này bồng bềnh trôi...