Nhớ chiều nào hoàng hôn, nhẹ mây bay phố núi, gió rừng lạnh se sắt cơn
Nâng niu ly cà phê, thênh thang ngang đầu non dốc núi lưng đèo cao
Đêm nay phố buồn mưa vẫn giăng, đêm nay nhớ chuyện về một người
Cuộc tình thơ ngây ru hồn tôi trong giấc mơ
Chìm trong vô thức hoa tím buồn chuyện hợp tan
Ngày xưa, khe khẽ nâng nụ hoa, hoa khoe sắc hồng
Ngày xưa, nụ hoa khép, ngỡ như em hay thẹn thùng
Từ biệt nhau rồi nguyện lời thề không lãng quên
Ai xa trùng khơi nên chiều rơi buồn xếp lá
Để rừng đồi hoang vu, sắc hoa buồn tim tím
Mặc một mình bơ vơ hoa khép nhụy đợi chờ ai
Có người từ phương xa, về mây bay phố núi, đón người vừa may áo hoa
Tay nâng niu cành hoa, nhưng đâu hay người yêu đã chết theo hoài mong
Hoa bên nấm mộ không ngát hương tên em “Mắc Cỡ” còn thẹn thùng
Chờ người phương xa nên màu hoa em héo hon
Một loài hoa tím hoa “Mắc Cỡ” lòng thủy chung