Con từ giã mẹ mai con lên đường
Đời trai gió sương quyết lập công danh
Con đi khắp nơi rừng núi
Con qua biết bao cánh đồng
Lời mẹ ghi khắc trong tâm.
Quê nhà bóng mẹ liêu xiêu thân cò
Một đời nắng mưa dốc lòng nuôi con
Nay con lớn khôn vội vã
Ra đi cách xa mái nhà
Để mẹ trông ngóng tin xa
Mẹ già chờ mong nắng chiều phai bóng
Cô đơn quặn thắt trong lòng
Như xưa mẹ ngóng trông chồng.
Mẹ chờ đợi con đi đã bao năm
Mà giờ này con nơi chốn xa xăm
Bùi ngùi nhớ mong âm thầm.
Bao ngày rong ruổi nay con quay về
Hàng dừa vẫn xanh cuối nẻo đường quê
Rưng rưng mắt rơi lệ ướt
Ôm con mẹ vơi nỗi buồn
Mẹ mừng con đã nên người.