Nhìn mưa rơi lệ sầu giăng tím, buồn chơi vơi xót xa bờ tim
Nhìn con thơ ngủ vùi vật vờ mộng yêu xưa người đành sao nỡ?
Người vội quên mái nhà êm ấm, lời chia ly bước đi đành tâm
Vợ con thơ mòn mỏi đợi chờ, nỡ phũ phàng bến bờ tìm mơ
Mưa rơi đầy giăng sầu tím qua đêm, gió se lạnh in hằn vết đau thêm
Nơi phương xa bên người ấm môi cười, ai vội quên câu nghĩa tình phu thê.
Ngày trôi qua biển đời tần tảo, nơi mái nhà lạnh lẽo làm sao
Nhìn mưa rơi bao lần lệ trào, buồn song thưa xác thân gầy hao.