1. Người con gái mắt buồn như gió mưa
Tóc gầy như liễu khô
Ngồi ôm con ru hồn mình tan nát
Ru tình xưa dại khờ.
Từ khi nàng biết yêu thương mối tình ban đầu
Là khi nàng bước chân qua khúc quanh cuộc đời
Người tình đầu gian dối sau ngày tháng chung vui
Xa nàng như nắng chiều bỏ mây cuối chân trời.
[ĐK:]
Đảo Ngọc ơi chữ yêu trên đời nhiều khi là như thế
Chữ yêu đi liền cùng trăm ngàn não nề
Chữ yêu không là một vườn xuân đam mê.
Đảo Ngọc ơi ngăn cách từ đây thôi trách chi tình
Thôi trách chi người phụ tình sớm đổi thay làm ta đắng cay.
2. Thời gian như cố tình gây tóc tang
Khiến nàng thêm dở dang
Gặp người yêu nhưng tin chàng đã hướng
Mãi yêu thương nửa đời.
Tình yêu đầy trái ngang nên cõi mộng mau tàn
Đã âm thần khóc than cho số duyện bẽ bàng
Một ngày nàng đã chết trong quạnh vắng mênh mông
Ôi đời con gái nào biết ai khóc thương nàng.