[Hoa mười giờ]
Hôm chia tay chiều chủ nhật
Anh bảo rằng tuần sau anh đến
Hái một nụ hoa xinh xinh màu tim tím
Anh cài lên mái tóc thề rồi hẹn tuần sau
Khi hoa mười giờ nở, anh sẽ đến thăm em
Em trông chờ từng phút, bao đêm rồi không ngủ
Mong đến ngày được gặp anh.
Bao trông mong chiều chủ nhật
Trời sao không nắng
Chỉ sợ trời mưa cho anh ngại không tới
Để mình em đếm thương dài.
Ngập ngừng thật lâu
Khi em chọn áo tím xưa anh nói anh yêu
Em xin mẹ ra phố, mẹ vui cười khẽ nói:
"con gái mẹ thật xinh".
Đây công viên chốn hẹn hò, chứng kiến bao lời thề
Tình yêu vừa lên ngôi, anh, anh hãy nói đã yêu
Luôn một lòng chung thuỷ dù đời vẫn đổi thay
Nhưng sao nay quá mười giờ, hoa tím đã nở rồi
Mà sao anh không đến, cho em luôn ngóng chờ anh
Âu lo từng giây phút lệ buồn rơi ướt mi.
Em bơ vơ quay trở về
Qua phố chợ chợt nghe tiếng sét nổ ầm bên tai
Khi em chợt trông thấy anh cùng ai bước chung đường
Người đẹp của anh bên anh màu áo tím
Em nghe quá chua cay
Em thương phận con gái như hoa mười giờ
Nở đẹp giây phút ban đầu.
[Màu hoa pense]
Màu hoa penseé, màu hoa tình yêu hay hoa của dở dang
Lòng chợt bâng khuâng, nghe câu chuyện cũ mắt thoáng bao ngỡ ngàng
Chuyện người trai đêm đêm ngắm trăng sao, nghẹn ngào trong penseé tím bơ vơ
Nếu mai sau này, ước mơ không thành, thì nguyện đồi penseé tím là mộ chung.
[ÐK:]
Ngày tháng dần trôi đi mãi, đã lâu rồi không trở lại nơi xưa
Người trai mà hùng tin, một đêm kia giao tranh chàng đã chết
Ðến nay vẫn yên lành, vẫn vui bước dạ hành, bên cuộc đời chiến binh
Ðôi khi nghe chợt buồn, xin ai cho hỏi rằng: vì sao hay bâng khuâng?
Rồi một chiều kia, người trai hành quân ngang qua cánh đồi xưa
Chợt nghe không gian như đang sụp đổ, thoáng thấy hương mộ nàng
Lời thề xưa dư âm vắng đâu đây, hỏi lại nghe tin em đã qui y
Biết em phương nào, đã bao lâu rồi vẫn còn tìm nơi xa vắng, một người thôi!