Thành phố mỏi mòn những âm thanh quen thuộc
Những chiều len lách giữa phố đông
Anh chợt thấy thân phận mình bé nhỏ
Suốt nửa cuộc đời không viết nổi bài tình ca!
[ĐK:]
Ở nơi nao phương trời xa mù tắp
Gió cuốn tóc em bay vấn vương sợi tình đầu
Từng bước lang thang nhớ thương hoài.
Thành phố không bao giờ trở lại anh vẫn sống miệt mài
Những tháng ngày phủ quanh trang sách trắng
Như viên sỏi nhỏ nhoi đau gót giầy anh từng đêmtừng đêm.