Một trời thương nhớ dẫn nhau về miền đất quê hương.
Thương lắm người ơi, nơi Miền Tây gợi những kỷ niệm.
Về nghe câu hát, lung linh ,đung đưa tiếng đàn cải lương.
Từ cầu Bến Lức hỏi thăm đường về tới Long An.
Thăm xứ Tiền Giang qua Gò Công rồi ghé Vĩnh Long.
Ruộng vườn cây trái, nơi quê hương nhà vẫn là đẹp tươi.
Về Trà Vinh ... Dù Kê lời ca chân tình, đẹp tươi Bạc Liêu quê mình, chợt nhớ Bến Tre dừa ơi.
Về Hậu Giang ... Dọc ngang Cần Thơ sớm chiều.
Rồi yêu dòng sông man mác, từ nơi Cà Mau xanh ngát.
Nước mang đời phù sa ... Sóc Trăng vui đón người Đồng Tháp tươi cười nụ hoa.
Rồi mình về Châu Đốc để đi chùa bà rất linh thiêng.
Ai đến tìm duyên,ai cầu may đều ghé chốn này.
Đường về Bảy Núi An Giang quê tôi lúa đồng tốt tươi.
Một trời thương nhớ biển quê mình đẹp lắm Kiên Giang
Thương chuyến đò mang, bao người đi mà Rạch Giá vẫn chờ.
Một đời ta nhớ, Kiên Giang quê mình trao tình vào tim.
Một đời ta nhớ thương quê hương nhà... Đó là Miền Tây.